Diên Vỹ

kiếp người

ta tự giam mình trong những điều vô nghĩa
đợi mong điều mà nhân thế chẳng tìm ra
ta cứ sống như loài rong đáy biển
chạm ánh mặt trời là mơ ước xa hoa
ta cứ thấy mình hay rơi nước mắt
cả trần gian nhân loại cũng thế thôi
hay ngồi đó, trong đêm buồn cô độc
chẳng ai thể vì mình, nên cứ thế đơn côi
kiếp người đáng thương và tội lỗi
không may ta phải sống một đời
con đường phía sau quá nhiều xám hối
ta chuộc tội cả nửa đời,
.... tội cứ thế chồng thêm...

Được bạn: HB 10.09.2011 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "kiếp người"